[Tình Yêu Vô Ưu] Bài dự thi Love Story

[08.03.2011]
Thân chào các bạn







Băng tuyết thật là đẹp, trắng tinh khôi không vướng bụi trần. Tộc của ta - vùng đất Mùa Đông suốt 12 tháng trời chìm ngập trong băng tuyết. Trái tim con người ở đây có lẽ cũng như tuyết vậy, nhẹ nhàng và lạnh lẽo. Ta chu du khắp Tuyết Lâm, Băng Tuyết Nguyên, Lạp Tuyết Địa. Đâu đâu cũng là 1 màu trắng xóa.

 

Giữa sa mạc Thiên Lục Châu cằn cỗi có 1 vùng đất thánh địa, nơi trăm hoa đua nở. Ta yêu đất nước Mùa Xuân, dẫu nhỏ bé nhưng ngập tràn hạnh phúc. Ta yêu những giọt nắng vàng như mật ong buổi sớm, yêu từng lá cây, ngọn cỏ. Ta là thiên thần của mùa xuân.

Đám thương nhân kia thật ồn ào, không cho ai ngủ hết. Những kẻ từ phương xa kia mang đến câu chuyện về 1 ông vua nào đó có cô con gái xinh đẹp như thiên thần. Để đổi lấy bạc vàng, ông gả con cho lão vua già khọm nước láng giềng.

Ta không thể cưới 1 người còn già hơn cả cha ta được. Mùa xuân ơi hãy đưa ta chạy xa khỏi nơi đây. Không cần châu báu, không cần vương vị. Ta muốn là chính ta!

Công chúa nhắm thẳng phương Bắc mà chạy. Rời xa vùng đất mùa xuân thanh bình, cô gái yếu đuối không chống nổi bọn quái vật đã gục ngã trên nền tuyết trắng. Đúng lúc ấy,chàng trai có đôi mắt tím lạnh trong suốt như băng bước tới. Chàng đưa cô gái về Linh vũ tộc nhờ sư phụ cứu chữa rồi lại tiếp tục hành trình lang thang của mình. Công chúa tỉnh dậy với nỗi nhớ mơ hồ về người con trai đã cứu mình.Nàng chẳng nhớ gì ngoài đôi mắt tím băng. Nàng gặng hỏi sư phụ nhưng chỉ nhận được câu trả lời: Hãy để ảo ảnh trôi đi, đừng tiếc nuối điều gì không thể có. Nhưng nàng một mực mong gặp lại, da diết nhớ mong người chưa hề gặp mặt.



"Nếu con muốn gặp lại thì chỉ có 1 cách. Giải đấu tranh đoạt ngôi vị Đế vương 3 năm tổ chức một lần, người đó chắc chắn sẽ tham gia." Đế vương hỗn chiến là 1 đấu trường khốc liệt tập hợp cao thủ tứ phương. Ai cũng mong giành giải nhất với số tiền thưởng khổng lồ và uy danh lừng lẫy thiên hạ. Chàng trai đã 3 lần vô địch liên tiếp và đều đem giải thưởng chia cho người nghèo. Đó là con đường duy nhất để gặp lại.


Suốt 2 năm ròng rã nàng theo sư phụ học võ. Không quản khó khăn cộng thêm tư chất trời phú, nàng quyết tâm vào vòng chung kết để tìm chàng.





Đúng như dự đoán, đối thủ cuối cùng kia chính là chàng. Dù không lộ mặt nhưng đôi mắt tím buồn cô độc thì không thể quên được. Chàng trai bất giác nhớ ra cô gái năm xưa liền bỏ chạy.




Cô gái đội bão tuyết đuổi theo chàng trai. Băng giá không làm nàng chùn bước. Xin hãy nắm tay em và em sẽ không buông tay lần nữa.



- Xin lỗi, ta không quen nàng, nàng nhận nhầm người rồi.
- Em không nhầm. Đôi mắt ấy, bàn tay ấy em chưa bao giờ quên. Nếu không phải sao chàng bỏ chạy?



Nhưng chàng trai chỉ câm lặng. Trong cơn bão tuyết gào rú, trái tim công chúa vỡ vụn như ngàn mảnh pha lê. Giọt nước mắt chưa kịp lăn đã đông cứng nơi khóe mắt. Không còn gì để cố gắng, không còn gì để tiếc nuối, nàng trở về bên phụ vương chấp nhận làm dâu xứ người. Công chúa trở thành 1 con búp bê vô hồn. Đôi mắt nàng là màn đêm lạnh lẽo giữa mùa xuân. Đất trời vẫn sinh sôi nảy nở nhưng nàng đã chết. Chỉ đơn giản là tồn tại ....


- Cô có thực sự quên?

Lời nói vu vơ của một bà thầy bói qua đường sao lại đau đớn đến thế? Ta đã chết từ ngày đó rồi, đã từ bỏ ảo ảnh đó rồi. Tại sao còn nhen nhóm trong ta hi vọng? Sao không để quá khứ chôn vùi trong bão tuyết....



Chiếc váy cưới mới đẹp làm sao, trắng tinh khôi như tuyết vậy. Đôi giày thủy tinh lấp lánh như băng giá. Nhưng trước mặt nàng chỉ là tên vua già khọm với nụ cười khả ố.



Những tưởng có thể đắm chìm trong chốn hoàng cung lạnh lẽo này, tưởng rằng sẽ sống như 1 bóng ma cho đến ngày chết. Tại sao ta vẫn bị nỗi đau dày vò, sao ta vẫn nhớ, vẫn nuôi hi vọng về thứ ảo ảnh đó? Chàng là ảo ảnh phải không? Đến rồi đi như cơn gió,lạnh giá như băng tuyết mùa đông. Chẳng để lại gì ngoài nỗi đau này. Nhưng chính nỗi đau đó là bằng chứng thuyết phục nhất rằng chàng đã từng tồn tại.



Cảm xúc này là gì đây? Tại sao ta không thể quên được hình bóng cô gái đó? Sao cứ như ảo ảnh chập chờn trong giấc mơ để ta tỉnh dậy hụt hẫng khi 2 bàn tay trống không. Nàng là công chúa ngọc ngà, có 1 tương lai sáng lạn bên quốc vương giàu có. Còn ta chỉ là 1 kẻ lang thang phiêu bạt. Ta không xứng, không đáng để được nàng yêu thương. Ta cứ đi khắp miền xa lạ, cứ đi trong bão tuyết mưa rơi để gió cuốn đi nỗi nhớ.


Bước chân ta tự đi về những nơi lưu dấu bóng chàng. Chỉ có 1 màu trắng xóa ở phiá trước.


Vì chúng ta không thể gặp lại


Có phải ảo ảnh thì luôn luôn đẹp?


Ta chạy trốn chính bản thân mình, để quên đi giấc mơ...


Vua Pháp Thuật Team