Ngày Mai Là Một Ngày Mới
[16.06.2010]
Ngày Mai Là Một Ngày Mới
Cuối cùng, nó cũng đã tìm được 1 nơi cho mình. Hơi muộn, nhưng thật sự quý giá - bang HuynhMuội.- cái tên bang do chính nó nghĩ ra, chỉ đơn giản vì nó yêu quý các huynh đứng đầu bang. Nó muốn ngôi nhà của nó, theo một nghĩa nào đấy, là ngôi nhà của tình anh em, thân thiết, chân thành, cùng chia sẻ với nhau mọi vui buồn trong cuộc sống cả thật và ảo. Hơn thế nữa, HuynhMuội được dựng lên từ tay anh2, anh3, anh gà của nó, vì vậy, nó tự cảm thấy mình đang được sống trong “gia đình”, với những người mà nó yêu quý. Tuy có nhiều khi, bang có những xích mích cãi vả, có những người rời đi và có những người mới đến, nhưng nó thấy được tất cả đều trân trọng tình cảm như người thân trong một nhà. Nó đang rất hạnh phúc, và một chiều mưa, nó chợt nhớ về những kỉ niệm cách đây 1 năm trước, khi nó mới đặt chân đến Thế giới Vô Ưu.
Một năm trước, có một đứa con gái, vì phải đi học xa gia đình, đến một đất nước cách quê hương mình nửa vòng trái đất, sống giữa thủ đô hoa lệ của xứ sở sương mù, đã thật buồn bã suốt mùa hè vì ko được trở về quê nhà. Khi ấy nó đã kết thúc khóa dự bị với 1 điểm số ko thực sự hài lòng, nó mỉm cười cho qua, dù sao thì nó vẫn sống tốt, vậy là ổn.
Nó tìm được 1 công việc cách nhà nửa tiếng đi tàu, làm trong một nhà hàng nhỏ, nhưng khá đông. Công việc ko phải thực sự mệt nhọc, nhưng về rất muộn, có khi khách ko chịu về,nó bị lỡ tàu, phải đi bus đêm đến tận 3h sáng mới về đến nhà.
Sống một mình, nhiều chuyện fải lo lắng, lại có rất ít bạn bè, nó gần như khép kín, ko ra ngooài ngoại trừ khi những lúc đi làm. Nó chỉ thích lướt web, đọc truyện, chat vs bạn bè rồi viết mấy bài entry vu vơ, cho qua nhanh những năm tháng dài đằng đẵng ở nơi này. Thời gian đó, nó biết VPT. Rất tình cờ thôi, nó nghe nói VTC đã ra game mới, webgame kiểu như Linh Vương, nhưng mà hình lại dễ thương như Pikachu. Nó tò mò. Nó biết chơi game từ năm lớp 10, ko hiểu sao những game nó chơi chỉ toàn là của VTC. Đầu tiên là Au- quá nhiều kỉ niệm buồn, CF- lên trung úy thì nó bỏ tập trung vào học hành, papa mama mà biết nó chơi chắc sẽ tròn mắt lắm đấy , Linh Vương- nó nắm giữ toàn những lão tướng nổi tiếng, nhưng LV ko fải là kiểu nó khoái.
Nhiều khi nó nghĩ thầm rồi bật cười, mặc dù nó ko thích VTC lắm, nhưng rất trùng hợp cứ như là VTC biết nó cần gì và mang đến cho nó thứ nó cần. Khi nó còn ở Việt Nam, có thể nhảy Au hay bắn CF thoải mái, khi nó bắt đầu đến UK, lap nó mang theo ko cài đc game online, thì VTC ra mắt Linh Vương. Tính nó ko thích cái gì quá im lặng, nhưng cũng chấp nhận chơi vì ko còn lựa chọn, trong đầu cứ mong sẽ có game trên web nào " động động" 1 chút, dễ thương 1 chút. Thế là VTC lại xuất xưởng thêm 1 đứa con tinh thần nữa – Vua Pháp Thuật.
Bắt đầu chơi, nó ko tìm hiểu gì cả, cắm đầu vào chơi sau khi đã chọn 1 nàng thợ săn khá là xinh xắn. Tuy vậy, nó ko hề có ý thức là đang chơi game, chỉ lên ngó sơ sơ, từ từ up lv, bực mình vì "sao mà lắm chữ thế !!!" Mỗi ngày, nó ngoan ngoãn lên game đúng 3h, ngoan ngoãn out ra, tự hài lòng mỗi ngày tích 1 chút như thế rồi có ngày sẽ thành "pro" (!!!)
Chơi gần 3 tuần lên đc 2x, gần như tất cả boss nó đều solo, chết khoảng 20 30 lần, hết máu, về mua rồi lại lao đầu vào...cứ như vậy đến khi đánh đc. Nó ko có ý niệm team, đánh và tận hưởng chiến thắng cùng nhau. Lên 3x, nó gặp sp Nhóc, nói chuyện rồi thân với sp, vào bang của sp, được dạy cho đủ các thủ thuật game. Nó đã biết cộng điểm cho class thợ săn, ko như khi mới chơi, nó đã cộng mỗi thứ 1 point, cái này đúng là rất ngốc, nó biết mà ^^.
Kỷ niệm ngọt ngào đầu tiên nó còn nhớ là sư phụ nói đưa nó đi dạo, nó tò mò quá, ko hiểu đi dạo là thế nào. Trước giờ nó vào game chỉ để làm quest hay chạy gia tộc ( hồi đó vẫn rất sợ hết 3h và VTC sẽ cắt giảm ½ exp mà nó kiếm được ^^) . Sau khi nghe sư phụ dạy cho “mẹo 3h”, nó an tâm cùng sư phụ “đi dạo”. Sư phụ đưa nó đến Anh Vũ Cảnh- map mà chưa bao giờ nó dám thò 1 ngón tay qua ( nghe mọi người trong bang nói bên đó toàn là yêu nữ, qua là tụi nó hút hết máu @@!). Núp sau lưng sư phụ, nó từ từ bước từng bậc thang dẫn xuống Anh Vũ Cảnh. Và rồi nó mở thật to mắt, ngạc nhiên thật !!! Ko ngờ VPT lại có 1 map đẹp như vậy mà nó ko hề hay biết. Nó lặng người ngắm, hoa anh đào tràn ngập, bay là là trong gió, yêu quái thì con nào cũng dễ thương ( chẳng như mọi người vẫn nói ..). Mị yêu sắc xảo, diệp yêu cá tính, thất hồn yêu thì dịu dàng, còn con mèo cận thì đúng là hình ảnh thu nhỏ của nó: mặt ngơ ngơ, 4 mắt, lại bé như cái kẹo
Thế là nó đã biết chắc 1 điều, nó yêu mất rồi, cho dù sau này lên cao, nó có đi tới vùng đất nào chăng nữa, thì đối với nó, Anh Vũ Cảnh vẫn luôn là nơi nó cảm thấy êm đềm và thanh bình nhất.
Nó với sự phụ đã đi lòng vòng ở đây ko biết bao nhiêu lần, ăn vạ sư phụ hứa là sẽ bắt cho nó 1 em mị tím xinh đẹp ( và rồi sau đó hài lòng với em diệp hồn vì mị cao cấp quá T_T). Nó từng mơ thấy một Anh Vũ Cảnh có thật, nó đang nắm tay một người, đi dạo quanh bờ hồ có tuyết rơi và hoa anh đào bay nhè nhẹ, rồi thời gian đã ngừng trôi và tất cả ước nguyện đều trở thành sự thật.
Càng chơi lâu, nó càng thấy gắn bó với game. Lạ một điều là nó có thể ngồi cả ngày chỉ đơn giản chạy quest, bắt pet hay ép đồ mà ko hề thấy mệt mỏi hay buồn chán – điều ko hề xảy ra với các game khác. Vua Pháp Thuật cho nó những giờ phút rất yên bình, như chỉ đơn giản là onl game và đứng một chỗ, nói chuyện với mọi người cũng đã làm nó rất vui rồi. Nhưng điều làm nó yêu Vua Pháp Thuật hơn, một điều ko thể thiếu của webgame này, là tinh thần đồng đội, là tình bạn sát cánh cùng nhau chiến đấu. Một người từ khi bắt đầu chơi cho đến khi lên cấp cao, bất kể bạn có VIP hay ko, giàu có hay ko 1 xu xính túi, bạn đều ko thể chỉ làm mọi thứ một mình. Từ làm nhiệm vụ, train, bắt pet hay là đánh boss, tất cả đều cần đồng đội - những người bạn chân thành và tốt bụng, luôn bên cạnh ta cả khi thành công hay thất bại.
Những ngày nghỉ rảnh rỗi, nó hay ngồi hàng giờ để chế đồ, ép pet. Nó thực sự hứng thú với sự căng thẳng khi dung hợp pet, rồi chế đồ và thăng sao, cảm giác như đặt tất cả những gì mình có vào 1 canh bạc, cầu mong ông thần may mắn sẽ đứng sau lưng mình. Nhắm tịt mắt lại và theo sau đó là những tiếng reo sung sướng hay lại tặc lưỡi thật chua chát, trách rằng sao người ta VIP thế kia??!! mà mình lại "cùi" thế này ?!!
Ngoài sư phụ ra, nó còn quen 1 người bạn thân. Tính cách tên này vô cùng đơn giản, nhưng rất tình cảm. Có lần hắn log 4 acc đánh liền cho nó 3 con boss bự, kéo nó hàng giờ train Q hoặc làm tất cả các loại quest giùm nó.
Cứ như vậy, ko nhiều bạn bè, nó cũng hài lòng với những gì đang có. Nhưng cuộc sống ko dễ dàng như nó tưởng. Nó gặp nhiều chuyện buồn, chuyển nhà, nhà mới ko có mạng, thời gian onl cũng ko được nhiều. Sư phụ nó nghỉ game, tên bạn thân nó thì fall in love với 1 nhỏ nên ít để ý đến nó, vậy là online game, nó vẫn chỉ một mình. Nó quyết định bỏ game, về Việt Nam thăm gia đình và nghỉ ngơi sau 1 năm mệt nhọc. Nhà nó ở Hà Nội và trớ trêu là khi nó ở bên London thì VPT có Offline ở cả Hà Nội và TP Hồ Chí Minh, nhưng khi nó về đến Hà Nội, thì lại chỉ có Off ở Tp HCM. Nhún vai, nó thầm nghĩ, có lẽ VPT ko còn chỗ cho mình nữa rồi.
Quay lại London, nó lại lao vào học hành, rồi đi làm, ít có thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Vậy nhưng nhiều khi, như vô thức, cứ mở máy ra, là nó lại dành 1 tab trong Firefox cho VPT. Nó nhớ game lắm rồi ! Tuy rằng bây h nó log vào rồi lại để acc đó, ko chạy quest, ko đào khoáng, ko ép đồ, ko trò chuyện với ai ( mà còn ai nữa đâu nhỉ) chỉ để vậy thôi, để có chút cảm giác là mình vẫn còn ở thế giới Vô Ưu ấy. Thằng bạn học cùng gợi ý nó chơi nhiều game khác, nhưng lựa chọn thì thật ít ỏi, vì máy nó ko đủ cấu hình, cũng vì nó còn phải học, ko có thời gian để “cày cuốc” với game mãi. Nó thực sự nhớ những ngày tháng “cày game” mà rất thảnh thơi của nó trước kia. Server trước bây giờ đã thay đổi thật nhiều, những người cũ nối tiếp nhau bỏ game, và lại còn ghép server, thế là nhiều khi nó lên, ko còn 1 chút gì thân thuộc nữa. Tất cả đều thay đổi 1 cách chóng mặt. Sự xa lạ làm nó càng nản, rồi quyết định sẽ ko trở về Linh Tiên nữa.
Vài tháng sau, vì thỉnh thoảng vẫn lên diễn đàn, nó biết Vua Pháp Thuật lại sắp có thêm 1 sv nữa, nó chợt nghĩ, hay là bắt đầu lại từ đầu, làm nốt những gì chưa làm được, tìm lại cảm giác yên bình và những người bạn đáng mến. Sau 2 ngày suy nghĩ, nó đã là 1 nàng danh y kiều diễm, bước những bước đầu tiên trên lưng “Rồng Thần”, bắt đầu những cuộc phiêu lưu đầy thú vị. Và nó đã chẳng phải hối hận vì đã quyết định đặt chân đến Thần Long.
Nó biết có rất nhiều người đã tìm được cho mình 1 "gia đình" ở sv cũ, nên ko muốn bỏ đi. Còn nó, với điểm xuất phát muộn, nó sang Thần Long là để làm lại mọi thứ, nơi mà nó chẳng biết một ai, cũng ko ai biết nó, mọi người đều có thể là "gia đình" mà nó đang kiếm tìm.
Thần Long thực sự là cái nôi tốt để nuôi dạy nên những chiến binh kiệt xuất, nhưng hơn thế nữa, nó cảm thấy có sự hòa trộn đến từ khắp nơi trên VPT. Ở Thần Long, nó có những người bạn đến từ mọi SV của VPT. Họ tới từ Tiên Lạp, Bàng Bối, Tinh Linh, Đông Huyền,... tất cả họ, đều là những chiến binh kinh nghiệm đầy mình, đồng thời cũng là người bạn tuyệt vời, sẵn sàng ở bên nó bất cứ khi nào nó cần.
Từng người từng người, gặp và nói chuyện, trêu chọc và cười đùa, lắng nghe và an ủi , chạy quest và giúp đỡ nhau, gửi cho nhau những icon dễ thương, đầy cảm xúc. Thời gian ở Thần Long, nó đã học được nhiều điều. Nó ko còn ích kỉ như trước, biết đứng trên lập trường của người khác để nghĩ về mọi chuyện. Nó đã từng ở cấp nhỏ, từng nhăn nhó khi gặp 1 con boss đầu bự, và thực sự vui mừng nếu có 1 ai đó sẵn lòng giúp nó chinh phục nhiệm vụ, cho nên nó đã biết giúp đỡ những ng lv thấp nhiều hơn trước. Nó học được cách kiềm chế nỗi tức giận của mình, mỗi khi gặp những điều ko như mong muốn.Nó biết nhìn cuộc sống một cách đơn giản hơn, nghĩ về mọi thứ theo chiều hướng tích cực hơn, và nhờ vậy, cs của nó bớt đi 1 phần nào căng thẳng. Nó đã biết rằng yêu thương có nhiều khi ko mong chờ đáp trả, chỉ cần người mình yêu quý được hạnh phúc vui vẻ, mình có thể bỏ qua cảm xúc và nỗi đau ở trong lòng.
Khi nó gặp Rain, gặp Kẹo, em gái, anh 2 , anh 3, a béo, em Nghi, em Moon, Sess khỳn, Susu, Sasa,… và tất cả thành viên của HuynhMuội, nó biết nó đã tìm được "Gia Đình" cho riêng mình. Mỗi ngày onl game, chỉ cần nghe một tiếng gọi “kat ơi”,”chị iu à’ “em gái qua anh bảo” “nhớ kat quá” hay “chúc mèo ngủ ngon nhé” là nó đã thấy lòng thật yên bình. Mọi người đều rất quan tâm đến nó, đối xử với nó thật tốt, làm nó vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà, nhớ Việt Nam. Mọi người trong bang, người thì từ Hà Nội, Tp HCM, người ở Đà Nẵng, Biên Hòa, có cả USA và UK như nó, mỗi người ở một phương trời, nhưng trái tim vẫn luôn cùng nhịp đập.
Càng ngày nó càng nhận ra, level ko quan trọng, đồ đạc chẳng là gì, tiền bạc càng vô nghĩa, thứ thực sự đáng quý là những giờ phút được ở bên nhau, cùng khóc cùng cười, cùng chia sẻ mọi thăng trầm cuộc sống. Tuy có thể chưa bao giờ gặp mặt, nhưng vẫn đối xử với nhau như người trong một nhà - những con người ko biết mặt nhưng đều thấu lòng nhau.
Có ai đó đã nói với nó rằng :” Mọi người ham mê game là chỉ vì vài lý do :
- Thứ nhất chỉ đơn giản là muốn giải trí .
- Thứ hai là vì muốn chạy trốn thực tại, trốn vào một thế giới ảo để quên đi những ưu sầu của cuộc sống thực.
- Thứ ba là do người đó, vì một lý do nào, sống ko thực với bản thân, mong được trở thành một người khác hoàn toàn với mình. Hay những người, tự cảm thấy bản thân mình quá nhỏ bé, nên tìm đến game, để chứng tỏ chút lòng kiêu hãnh, muốn được người khác ngước nhìn, điều mà ko xảy ra trong đời thực.”
Nhưng…
Dù với lý do nào, thì nó cũng thật lòng tin là, tình cảm, tâm tư của mỗi người, trong cuộc sống ảo này, đều là thực. Nó đã và đang nghe được những nụ cười thực sự vang lên, thấy những giọt nước mắt thực sự rơi xuống, ngắm nhìn những bàn tay nắm lấy bàn tay, và cầu nguyện cho những điều ước sẽ trở thành sự thật. Mơ ước về một ngày được ở bên nhau… ko còn xa vời…!
Hạnh phúc trong hiện tại ko có nghĩa là sẽ lãng quên quá khứ, ngược lại dù biết là quá khứ có buồn bã đến đâu, vẫn cần nhìn về phía trước và trân trọng những gì mình đang có. Nó hy vọng một ngày đẹp trời, nó trở về Việt Nam, về Hà Nội, về với gia đình thân yêu, nó sẽ được gặp những người bạn, những người anh, người chị, người em đã cùng kề vai sát cánh với nó trong thế giới Vô Ưu. Nếu một ngày tất cả chúng ta được gặp nhau, nó mong em gái sẽ nhận cái ôm của nó, anh 2 sẽ véo má nó như anh vẫn dọa và mua gối ôm cho nó khỏi nhớ nhà. Kẹo sẽ nắm chặt tay nó ko bao giờ thả ra, rồi nó và Rain sẽ dắt nhau đi ăn hết tất cả các hàng kem ở Hà Nội, và rẽ qua Linh Đàm ăn cháo vịt gần nhà anh Béo, thăm tất mọi người, còn nữa, chắn chắn sẽ vào Sài Gòn đón sess khỳn về thăm nhà. Khi đó, nó sẽ là người hạnh phúc nhất thế giới này !!!
Nó viết những dòng này, ko chỉ cho bản thân nó, cho VPT mà cho tất cả mọi người, nó thật lòng mong mọi người đến với VPT, với đại lục vô ưu với 1 tâm hồn vô lo vô nghĩ, bỏ trôi đi những phiền muộn trong cuộc sống đời thường, dựa vào nhau, cho nhau chút ấm lòng để ngày mai thức dậy, bắt đầu một ngày mới! Và thế,chúng ta sẽ thực sự là những chủ nhân xứng đáng của xứ sở này.
London. 1:00 a.m. 11/06/2010.
P/s: Nó muốn gửi thêm 1 lời cảm ơn, rất chân thành, đến những người đã cố gắng làm việc để nó được biết đến Vua Pháp Thuật cảm ơn mọi người thật nhiều !
----------------
Bài viết dự thi: Ngày Mai Là Một Ngày Mới
Tác giả: Kat
Server: Thần Long