Ta còn nhớ lắm nàng à , khi chiếc lông vũ cuối cùng trên đôi cánh
nàng được trao cho cậu nhóc, nàng đã biến mất, quá đột ngột, không 1 ai
biết điều gì đã xảy ra với nàng. Họ cứ khóc , khóc mãi... trước nụ cười
vô tội của đứa bé đó . Nàng còn nhớ nó không Tuyết Liên , giờ nó đã là 1
ông già lẩm cẩm rồi nàng à, nhưng nàng biết không , nụ cười của nó
không bao giờ tắt !
Nàng có muốn nghe ta kể về đứa nhỏ đó không ! Nàng ngủ đã quá lâu rồi
Tuyết Liên à , ta hy vọng nàng chưa quên tên của nó chứ ! Thôi để ta
nhắc lại cho nàng dễ hình dung vậy , Bối Tư đó nàng ạ ! nàng đã nhớ ra
chưa ? cái tên thật đặc biệt phải không nàng !
Ta kể đến đâu rồi nhỉ , phải rồi , chiếc lông vũ …! Chiếc lông vũ cuối
cùng của nàng… Khi nó chạm vào tay Bối Tư …. Chắc nàng sẽ phải khóc khi
nhìn thấy cảnh tượng đó …. Nó quá thảm khốc …. Bóng đen bao trùm Vô Ưu ,
khói lửa mù mịt , những tên quái dị từ đâu đi tới đã tấn công dân làng
…. Chúng không chừa 1 ai ….